Chú ý: Không Quảng Cáo, nói tục, chửi thề . . . thank
you; Do có nhiều bạn Quảng Cáo wap và post linh tinh nên admin để bài viết mới ở cuối cho các bạn tiện lợi hơn khi đọc các bài viết, truyện, thơ . . . trước đó
Những câu chuyện hay
Cùng đọc truyện nha các bạn
Trở về
Một người đàn ông đứng lặng trong nghĩa trang, thăm ngôi mộ của người bạn mình. Trên tấm bia khắc tên người bạn ấy, người đàn ông dừng lại thật lâu ở dấu gạch ngang mong manh nối giữa năm sinh và năm mất, để hồi tưởng kĩ niệm đẹp đẽ về người ban quá cố.
.................................................. ..............
Dù chỉ là một dấu gạch nối mong manh nhưng nó lại chứa đựng rất nhiều điều. Dấu gạch nối như một kí hiệu biểu trưng cho khoảng thời gian tồn tại trên cuộc đời này. Dù cho chúng ta có nổi tiếng đến mức nào và có đạt bao nhiêu thành công đi nữa, thì điều thực sự có ý nghĩa trên cuộc đời này là hình ảnh của chúng ta đang có trong trái tim của mọi người. Nó được xây dựng trên cách chúng ta đã từng sống và yêu thương, cách mà chúng ta đi qua trong cõi đời này. Trong bất kì hoàn cảnh nào của cuộc sống, giữa sự xô bồ, náo nhiệt, chúng ta cũng nên dừng lại một chút để quan tâm, chia sẽ với mọi người xung quanh và để yêu mến họ nhiều hơn nữa, kể cả những người không quen biết. Đó mới là cuộc đời thực sự, để khi bước qua bên kia lằn gạch nối, chúng ta không phải hối tiếc điều gì.
Ngày xưa, các vị thần Hạnh Phúc, Khổ Đau, Tình Yêu, Giàu Sang và nhiều vị khác nữa cùng sống chung nhau trên một hoang đảo.
Một hôm cơn đại hồng thủy tràn đến và hòn đảo xinh xắn sắp chìm trong biển nước. Tất cả các vị thần đều chuẩn bị thuyền để vượt biển vào đất liền để lánh nạn. Riêng thần Tình Yêu vì quá nghèo nên không có nổi một chiếc xuồng con để ra đi. Thần đành ngồi lặng im và chờ đợi đến giây phút cuối mới quyết định quá giang các vị thần khác. Khi thần Giàu Sang đi ngang qua, thần Tình Yêu bèn nói:
- Anh mang tôi đi cùng nhé?
- Không được đâu – thần Giàu Sang đáp – Tôi có bao nhiêu vàng bạc phải mang theo, sao còn chỗ nào cho bạn.
Rồi thần Phù Hoa đến trên một chiếc thuyền lộng lẫy…
- Chị Phù Hoa ơi, xin hãy…- thần Tình Yêu chưa dứt lời thì thần Phù Hoa đã nhăn mặt:
- Trông anh ướt sũng thế kia làm sao tôi có thể cho anh lên thuyền được. Anh sẽ làm bẩn thuyền của tôi mất.
Cùng lúc đó thần Khổ Đau đến gần.
- Anh cho tôi đi với anh nhé.
- Tôi bất hạnh và buồn chán quá! Tôi chỉ muốn được ở một mình thôi.
Thần Hạnh Phúc đi ngang qua cũng thế. Ông ta hạnh phúc cho đến nỗi không nghe được tiếng kêu cứu của thần Tình Yêu.
Bỗng có giọng nói của một cụ già:
- Này Tình Yêu, tôi sẽ đưa anh vào đất liền.
Thần Tình Yêu nghe thế liền chạy nhanh đến thuyền của cụ già. Quá vui mừng vì thoát nạn, thần Tình Yêu quên hỏi tên cụ già tốt bụng. Khi tất cả các vị thần đến được đất liền, cụ già lẳng lặng bỏ đi mất. Khi đó thần Tình Yêu mới sực nhớ đã quên cảm ơn người đã giúp mình thoát khỏi hiểm nguy, quay sang thần Kiến Thức:
- Thưa ông, cụ già vừa giúp tôi khi nãy tên gì?
- Đó là thần Thời Gian.
- Thần Thời Gian ư? Nhưng sao ông ta lại giúp tôi?
Thần Kiến Thức mỉm cười đáp:
- Vì chỉ có thời gian mới có thể hiểu được tình yêu vĩ đại như thế nào
Hai ngưởi đi trên con đường vắng vẻ. Đến một đoạn, họ có cuộc tranh luận khá gay gắt và một người đã không kiềm chế được giơ tay tát vào mặt bạn mình. Người kia bị đau nhưng không hề nói một lời. Anh viết trên cát: "Hôm nay, người bạn thân nhất của tôi đã tát vào mặt tôi".
Họ tiếp tục đi, đến một con sông họ dừng lại và tắm ở đấy. Anh bạn kia không may bị vọp bẻ và suýt chết đuối, may mà được người bạn cứu. Khi hết hoảng sợ, anh viết lên đá: "Hôm nay, người bạn thân nhất đã cứu sống tôi".
Anh bạn kia ngạc nhiên hỏi : "Tại sao khi tôi đánh anh, anh viết lên cát, còn bây giờ anh lại viết trên đá?".
Mỉm cười, anh trả lời: "Khi một người bạn làm chúng ta đau, chúng tay hãy viết điều gì đó trên cát, gió sẽ thổi bay chúng đi cùng sự tha thứ... Và khi có điều gì đó to lớn xảy ra, chúng ta nên khắc nó trên đá như khắc sâu vào ký ức của trái tim, nơi không ngọn gió nào có thể xóa nhòa được..."
Hãy học cách viết trên cát và đá...
Bé Xuân Hoàng vừa tròn 5 tuổi. Một hôm bé ôm cổ mẹ nói :
- Mẹ ơi, con thương mẹ quá, lúc nào con cũng thấy mẹ làm việc. Vậy mẹ sinh thêm nhiều em bé để phụ mẹ đi mẹ !
Xoa đầu đứa con, bà mẹ cười:
- Thì hiện giờ mẹ đã có nhiều con rồi đấy chứ.
- Đâu nào, nhà chỉ có mình con là con của mẹ thôi mà.
Ôm bé vào lòng, bà mẹ nói:
- Này nhé, một Xuân Hoàng biết giúp mẹ lau nhà, một Xuân Hoàng biết giúp mẹ mua hàng lặt vặt, một Xuân Hoàng biết giúp mẹ dọn dẹp chén đũa sau khi ăn xong, một Xuân Hoàng biết giúp mẹ tắm rửa con Kiki và một Xuân Hoàng rất lễ phép, ngoan ngoãn với mọi người.
Hôn nhẹ lên trán con, bà mẹ nói tiếp:
- Tất cả các đứa con thân yêu của mẹ là đây!
Ngước cặp mắt đen tròn nhìn mẹ, bé Xuân Hoàng thủ thỉ:
-Con đã hiểu rồi, mẹ ạ!
Một buổi chiều muộn, khi những ánh hoàng hôn cuối cùng vừa tắt, trên bờ biển vắng, một cô gái trẻ một mình dạo bước trên cát với đôi bàn chân không. Cô dừng bước, quay nhìn đằng sau với ý muốn xem lại những dấu chân mình đã để lại trên cát. Nhưng không có gì, sóng đã xóa sạch. Cô định đi tiếp, song vừa quay lại cô đã phải giật mình hoảng hốt vì hình ảnh trước mặt: bên một đống lửa đang cháy, một bà già ngồi cuộn mình trong chiếc mền, chậm rãi lật từng trang một cuốn sách.
Cô gái cố trấn tĩnh, tiến lại gần bà lão và hỏi: "Bà từ đâu tới? Chỉ mới đây thôi, cháu không hề thấy bà? Bà làm cách nào mà đã nhóm được đống lửa này một cách nhanh chóng như vậy?". Với giọng nói chậm rãi và rõ ràng, bà lão đáp, không nhằm vào câu hỏi của cô gái: "Hãy ngồi xuống đây với ta, con gái. Ta có cái này cho con xem".
Cô gái ngồi xuống bên đống lửa, đón nhận cuốn sách từ tay bà lão thần bí. Cô tò mò lật giở cuốn sách và vô cùng sửng sốt khi đọc thấy những dòng chữ viết về cuộc đời mình, về tất cả những gì diễn ra với cô từ khi mới sinh ra cho đến lúc này. Cô đã đọc hết trang sách viết về cuộc gặp gỡ kỳ lạ giữa mình và bà lão bên đống lửa trên bãi biển vắng này. Lật sang trang tiếp theo, nhưng nó là trang giấy trắng. Cô vội vã tìm kiếm ở những trang còn lại, nhưng cũng không có một chữ nào, chúng hoàn toàn là những trang giấy trắng. Vô cùng hoang mang, với ánh mắt cầu cứu, cô nhìn bà lão:
- Điều này có nghĩa là cuộc đời cháu sẽ kết thúc tại đây, ngay lúc này?
- Không, con gái. Nó có nghĩa là từ đêm nay, cuộc sống của con mới bắt đầu.
Trong chốc lát, bà lão cầm lại cuốn sách, bắt đầu xé từng trang, từ trang đầu tiên với những dòng chữ về cuộc đời cô gái từ khi mới được sinh ra, đưa chúng về phía ngọn lửa, để cho lửa liếm cho đến lúc thành than. Bà lão đốt cho đến hết những trang giấy có chữ mà cô đã đọc. Xong xuôi, bà đưa cho cô gái phần còn lại của cuốn sách, toàn bộ là những trang giấy trắng:
- Con xem, sóng đã xóa hết dấu chân của con trên cát. Quá khứ của con không bao giờ trở lại, không bao giờ. Chỉ có hiện tại mới là thực tế. Mỗi khoảnh khắc hiện tại đều là một sự bắt đầu của cuộc đời con và chính là cuộc sống mà con cần nắm giữ. Không có sự trở lại lần thứ hai, mỗi giây phút hiện tại. Quan trọng hơn tất cả, mỗi ngày mới đều mang đến cho con một cơ hội để yêu, để sống và cơ hội đó không bao giờ trở lại lần thứ hai. Tương lai của con, con được tự do lựa chọn theo ước mơ của chính con. Và trên những trang giấy còn trắng này, chính con là người viết tiếp những dòng chữ về cuộc đời mình.
Rồi, cũng đột ngột như khi xuất hiện, bà lão cùng đống lửa biến mất trong bóng đêm...
Cuộc đời của bạn và của tôi cũng giống như cô gái trẻ nọ và tất cả mọi người - quá khứ là những gì chúng ta đã viết trên cát, sóng sẽ xóa đi tất cả; tương lai là những gì chính ta sẽ viết trên những trang giấy trắng, từ hôm nay, ngay giờ phút hiện tại này. Viết gì đây, cho cuộc đời của chính mình…